Truyện chữ Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18
Chapter 108
"Thầy Hoàng đúng là có quan hệ rộng thật đấy, ngay cả hàng đặc cung cũng lấy được, lợi hại quá." Dịch Phong tán thưởng một câu, rồi lấy từ trong túi ra một bao thuốc Hoa Tử, rút một điếu đưa cho ông.
Đợi Hoàng Hà nhận lấy, Dịch Phong còn tận tay bật lửa, kính cẩn châm thuốc cho ông.
Hoàng Hà rít một hơi, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Dịch Phong, ra hiệu rằng ông đã nhận được thành ý của cậu.
"Haiz, tôi chỉ là một lão già thôi, có gì mà lợi hại hay không chứ. Ngược lại là cậu đó, Tiểu Phong, cậu là thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh Quảng Đông, tiền đồ rộng mở!"
"Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã có cảm giác rằng sau này cậu chắc chắn sẽ tạo nên thành tựu không hề tầm thường!" Hoàng Hà mỉm cười tán dương.
Dịch Phong cũng tự châm cho mình một điếu, nhả ra một vòng khói rồi khiêm tốn đáp: "Thầy Hoàng, danh hiệu thủ khoa cũng chỉ là hư danh thôi. Sau này em còn phải học hỏi ở thầy nhiều lắm."
Hoàng Hà cười cười, ánh mắt nhìn Dịch Phong ngày càng tỏ vẻ hài lòng.
Cậu thanh niên này có tính cách rất tốt, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, là một người có thể làm nên chuyện!
Làm ăn mà gặp được đối tác thông minh thì không gì bằng.
Trong thương trường, có thể thành công hay không phần lớn phụ thuộc vào đối tác.
Nếu đối tác là một con heo thì chỉ có thể chờ ngày lỗ vốn mà thôi.
Nhưng nếu đối tác là một nhân tài thì sẽ ăn ý ngay từ cuộc trò chuyện đầu tiên, vừa hợp tác đã có thể đạt được thành công.
Hoàng Hà đích thân rót một tách trà, đẩy về phía Dịch Phong.
"Có lòng như vậy là rất tốt, nếu có gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi. Tuy tôi lớn tuổi hơn cậu, nhưng nếu giúp được gì, nhất định tôi sẽ giúp." Nói rồi, ông nheo mắt nhìn Dịch Phong.
Ý tứ rất rõ ràng—ông đang chờ Dịch Phong nói rõ mục đích của mình.
Dịch Phong nhấp một ngụm trà, trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
"Thầy Hoàng, không giấu gì thầy, gần đây em đúng là gặp chút rắc rối."
"Thầy cũng biết đấy, em mở một cửa hàng sửa chữa máy tính, công việc khá nhiều, nhưng người làm thì chỉ có một mình em. Nếu muốn phát triển, em cần thêm nhân lực, những người có chuyên môn."
"Chỉ có điều, nhân tài sửa chữa máy tính trên thị trường không dễ tìm, tuyển người khó lắm."
"Sau khi suy đi nghĩ lại thì chuyện này có lẽ chỉ có thầy mới giúp em nghĩ ra cách được."
Thực ra, Hoàng Hà cũng đã đoán ra đại khái lý do Dịch Phong đến đây. Trước đó, hai người đã trò chuyện khá nhiều qua điện thoại.
Lần trước, Triệu Hưng Nghiệp mời ăn cơm chính là để bàn về chuyện kinh doanh dịch vụ sửa chữa máy tính.
Triệu Hưng Nghiệp từng thảo luận với ông về kế hoạch hợp tác: để Dịch Phong cung cấp kỹ thuật, hướng dẫn đào tạo nhân viên sửa chữa, còn Triệu Hưng Nghiệp sẽ rót vốn để mở rộng, biến dịch vụ sửa chữa máy tính thành chuỗi cửa hàng khắp Quảng thị. Còn về phần nhân lực, Hoàng Hà có thể tận dụng chức năng của văn phòng việc làm để cung cấp kỹ thuật viên phù hợp, sau khi đào tạo là có thể làm việc ngay.
Khi đó, Hoàng Hà cảm thấy kế hoạch này cũng khá khả thi.
Nhưng sau bữa tiệc hôm ấy, ông nhận ra rằng sớm muộn gì Dịch Phong và Triệu Hưng Nghiệp cũng sẽ đá nhau.
Mục tiêu và tư duy của hai người hoàn toàn khác nhau, không thể hợp tác lâu dài.
Vậy nên, trong khoảng thời gian này, ông cố ý né tránh và giữ khoảng cách với Triệu Hưng Nghiệp.
Bởi so với Triệu Hưng Nghiệp, ông lại càng muốn hợp tác với Dịch Phong hơn.
Chàng trai này còn trẻ nhưng đã có kỹ thuật rất tốt, làm người thì chu đáo, khéo léo, làm việc đâu ra đấy, phong cách hành sự cũng thận trọng, già dặn—hoàn toàn vượt trội hơn Triệu Hưng Nghiệp.
"Không ngờ Tiểu Phong mới vừa kết thúc kỳ thi đại học không bao lâu mà đã làm ăn phát đạt thế này, còn phải đau đầu vì tuyển người nữa chứ, đúng là một nỗi khổ ngọt ngào mà."
"Hiện tại đang là mùa tốt nghiệp, vấn đề này... cũng không phải quá khó." Hoàng Hà rót thêm trà cho Dịch Phong, nhưng chỉ nói nửa chừng.
Ý tứ rất rõ ràng—chuyện này không khó, ông có thể giải quyết, nhưng còn phải xem Dịch Phong đưa ra điều kiện gì.
Ông muốn để phần còn lại của câu nói do Dịch Phong tự tiếp lời.
Dịch Phong thầm mắng một câu: Lão hồ ly!
Nhưng cậu đã có sẵn một phương án, chỉ là Hoàng Hà có đồng ý hay không mà thôi.
Nếu ông ta đòi hỏi quá nhiều, không chấp nhận một kế hoạch đôi bên cùng có lợi, thì cậu cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Dịch Phong trầm ngâm giây lát, rồi lại rút một điếu Hoa Tử đưa cho Hoàng Hà.
"Nếu thầy có thể giúp em chuyện này thì còn gì bằng, mà em cũng tin rằng với thầy, chuyện này cũng chẳng phải là vấn đề lớn."
"Người làm kinh doanh là những người luôn nghĩ ra chủ ý mới, nếu thầy có ý hay, thì nhất định em phải cảm ơn thầy thật nhiều."
Dịch Phong lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Hoàng Hà.
Hoàng Hà nhìn nội dung trên giấy, ban đầu còn lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lấy lại bình tĩnh.
Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi đặt tờ giấy xuống rồi lắc đầu cười khổ: